KỂ CHUYỆN VỀ ĐẠI TƯỚNG VÕ NGUYÊN GIÁP VỚI CHIẾN THẮNG ĐIỆN BIÊN PHỦ
Đến với hội thi hôm nay chúng em xin kể câu chuyện Đại tướng Võ Nguyên Giáp trích trong truyện kể các nhân vật lịch sử Việt Nam do nhà xuất bản giáo dục ấn Câu chuyện xin phép được bắt đầu.
Võ Nguyên Giáp (25 tháng 8 năm 1911 – 4 tháng 10 năm 2013), tên khai sinh là Võ Giáp, còn được gọi là tướng Giáp hoặc anh Văn, sinh ra trong một gia đình giàu truyền thống yêu nước. Xuất thân là một giáo viên dạy lịch sử, ông được đánh giá là một trong những nhà lãnh đạo quân sự lỗi lạc nhất trong lịch sử Việt Nam.
Để có chiến thắng Điện Biên Phủ vĩ đại một mốc son chói lọi trong lịch sử dân tộc Việt Nam. Chúng ta cần ghi nhận một ngày rất quan trọng đó là ngày 25 tháng 1 năm 1954 một bước ngoặt cho trận đánh Điện Biên Phủ. Đại tướng - tổng tư lệnh Võ Nguyên Giáp đã có một quyết định hết sức khó khăn dũng cảm. Xong đây là quyết định then chốt cho ngày chiến thắng. Đại tướng lắng nghe ý kiến báo cáo của các tướng lĩnh đã luôn sát cánh với mình trong bộ chỉ huy. Ông còn thường trăn trở về ý kiến chỉ đạo của Chủ tịch Hồ Chí Minh: “chiến dịch này là một chiến dịch rất quan trọng không những về quân sự, mà cả về chính trị. không những đối với trong nước mà cả đối với quốc tế. Vì vậy toàn quân, toàn dân, toàn Đảng phải tập trung hoàn thành cho kỳ được”. Chính vì vậy đại tướng phải suy nghĩ tính toán kỹ lưỡng mọi phương án tấn công.
Phương án ban đầu là đánh nhanh thắng nhanh. Từng đoàn xe thồ tấp nập ngày đêm tập kết lương thực ra chiến trường. Lớp lớp dân công gồm nhiều dân tộc nô nức tại đạn băng qua rừng núi. Những khẩu đại bác được các chiến sĩ vất vả kéo lên các cao điểm sẵn sàng đẩy đạn. Tất cả mọi cánh quân tất cả mọi phương tiện mọi lực lượng đều cố gắng phấn đấu để chuẩn bị tốt nhất cho giờ phút tấn công.
Trung tuần tháng 1 năm 1954 ta đã chuẩn bị xong để tiến công Điện Biên Phủ. Suốt đêm 25 tháng 1 đại tướng Võ Nguyên Giáp suy nghĩ ông nhớ rõ những điều Bác Hồ căn dặn: “ trận này rất quan trọng phải đánh cho được, thắng mới đánh không chắc thắng là không đánh, bại là hết vốn”. Đại tướng thấy ba khó khăn hiện lên rất rõ. Một là bộ đội chủ lực của ta cho đến nay chỉ mới đánh tiêu diệt được một tiểu đoàn có công sự vững chắc nếu các công sự nằm liên hoàn một cứ điểm quân số lên đến một tiểu đoàn như ở LÀ XÀ ta đánh còn chưa thắng mà chịu nhiều tổn thất. Hai là trận này là một trận đánh hợp đồng lớn. Pháo binh và bộ binh chưa qua tập luyện chưa qua diễn tập nhiều chỉ huy đơn vị còn lúng túng. 3 là bộ đội ta từ trước tới nay chỉ quen tác chiến ban đêm ở những địa hình dễ ẩn náu chưa có kinh nghiệm tấn công ban ngày trên địa hình bằng phẳng nhất là với một kẻ địch có ưu thế tập trung máy bay Pháo binh xe tăng chi viện.
Sau nhiều trăn trở cần nhắc để có thêm thời gian chuẩn bị bảo đảm chắc thắng đại tướng thấy rằng ta cần chuyển từ phương án “ đánh nhanh thắng nhanh” sang phương án “đánh chắc Tiến chắc” trước lúc lên đường bác đã giao nhiệm vụ cao cả: “tướng quân tại ngoại đại tướng phải chịu trách nhiệm với quyết định của chính mình”. Tổng tư lệnh Võ Nguyên Giáp quyết định hoãn cuộc tấn công.
Sáng 26 tháng 1 năm 1954 Đảng ủy mặt trận Bộ Tư lệnh chỉ huy chiến dịch đã được họp khẩn cấp để bàn bạc và đi đến nhất trí quyết định tạm lui quân của đại tướng tổng tư lệnh. Lệnh lui quân được ban hành vào buổi chiều hôm đó. Trước khi nổ súng mở màn trận Điện Biên Phủ gần hai tháng, bộ đội ta đã một lần phải lui quân ra khỏi các vị trí bàn đạp dù đã bố trí xong xuôi sẵn sàng xuất kích. Ngày đêm các chiến sĩ pháo binh Điện Biên lại phải hạ sơn các khẩu pháo một nước cờ lịch sử khi thời cơ chưa đến, chưa chín muồi. Việc kéo pháo ra còn gian khổ, nguy hiểm hơn nhiều so với kéo pháo vào. Anh hùng lịch liệt sĩ Tô Vĩnh Diện dũng cảm lấy thân mình chèn Pháo. Những giọt mồ hôi trải dài trên những khuôn mặt sạm đen của các chiến sĩ. Thấp thoáng nỗi ngỡ ngàng khi lòng căm thù giặc đã lên cao chỉ mong sao nã đạn vào đầu quân thù mà chưa được lệnh. Nhưng họ chưa hiểu hết được mưu sâu của vị tướng tài. Sau nhiều ngày chuẩn bị chu đáo, hệ thống giao thông hào đã được quân ta thiết lập để đảm bảo chiến thuật đánh lấn. Các khẩu pháo lại được các chiến sĩ kéo lên tại các vị trí trọng yếu hơn không còn lộ thiên được đưa vào hầm chắc chắn, quân lương đã đủ, quyết tâm chiến thắng đã cao ngút trời. Cuối cùng giờ tấn công cũng điểm khi thời cơ đã đến đã chín muồi đại tướng nhìn đồng hồ lúc đó là 17:05 ngày 13 tháng 3 năm 1954 đại tướng dõng dạc ra lệnh chiến dịch lịch sử bắt đầu.
Pháo binh bắn bắn thật mạnh bắn cùng lúc toàn bộ lực lượng pháo binh của bộ đội ta đồng loạt nhả đạn nhiều cứ điểm trọng pháo của địch đã bị tiêu diệt chỉ huy Pháo binh của Pháp phải hoảng loạn tự tử. Nhiều tấm gương hy sinh anh dũng của các chiến sĩ dành cho ngày chiến thắng. Anh hùng liệt sĩ Bế Văn Đàn đã quên mình lấy thân làm giá súng. Anh hùng liệt sĩ Phan Đình Giót vì đồng đội đã lấy thân mình lấp lỗ châu mai lô cốt ngăn chặn hỏa lực của địch. Bằng chiến thuật “đánh chắc tiến chắc” hệ thống giao thông hào của bộ đội ta như chiếc thòng nọng thắt dần, thắt dần các vị trí xung yếu của địch. Máy bay Pháp liên tục thả dù để tiếp tế lương thực và vũ khí. Nhưng phần lớn rơi vào trận địa của ta khiến cho quân Pháp vô cùng hoảng sợ. 56 ngày đêm quân ta liên tục tấn công tiêu diệt dần từng bộ phận, từng cứ điểm cho đến khi hàng vạn quân địch đầu hàng, quân ta bắt được tướng giặc và toàn bộ chỉ huy sở của chúng. Cờ đỏ sao vàng quyết chiến quyết thắng phấp phới bay trên nóc hầm của tướng Đờ - cát - tơ - ry.
Đó là chiều mùng 7 tháng 5 năm 1954 chiến thắng vĩ đại Điện Biên Phủ đã đi vào lịch sử. Muôn đời sau sau các thế hệ người Việt Nam sẽ còn nhắc đến Chiến thắng Điện Biên Phủ như một mốc son chói lọi trong lịch sử dân tộc Việt Nam. Đại tướng tổng tư lệnh Võ Nguyên Giáp đã có một quyết định khó khăn xong đây là quyết định then chốt làm nên chiến thắng lịch sử Điện Biên Phủ lừng lẫy năm châu chấn động địa cầu.